ÂM HƯỞNG THẦY CÔ
Phan văn Phước
Nhớ thời áo trắng thư sinh
Đến trường học tập cho mình thành nhân
Líu lo chim hót vui sân
Lời thầy cô giảng thiết thân như là
Tiếng lòng của mẹ, của cha
Của người xây dựng Sơn Hà xưa nay
Gió vờn, lùa suối tóc bay
Mực trò làm đổ dính tay, dính bàn...
Nhà trường là khoảng không gian
Của tình yêu mến nồng nàn, thanh cao
Thầy cô trân trọng bước vào
Trò liền đứng dậy, cúi chào nghiêm trang
Bài ghi lên bảng rõ ràng
Nết người: nét chữ từng hàng chân phương
Thầy cô dạy sống khiêm nhường
Khai tâm, khải đạo tình thương cho trò
Qua sông sử dụng cầu, đò...
Không thầy cô dạy, mình mò sao ra?
Thầy cô thay mặt mẹ cha
Là ''từ phụ-mẫu'' thật thà, trung kiên...
Thầy cô ngắm tuổi hoa niên
Nghe lòng phơi phới, bình yên, nhẹ nhàng...