chaphu
Tổng số bài gửi : 657 Join date : 17/02/2011 Đến từ : Hòa Nghĩa- Cam Lâm-Khánh Hòa
| Tiêu đề: Chàng mù bán tăm dạo và mối tình vượt lên số phận Mon Jun 20, 2011 2:55 pm | |
| Chàng mù bán tăm dạo và mối tình vượt lên số phận
Ngày Thu dắt chồng tương lai về ra mắt bố mẹ, ai cũng kịch liệt phản đối dữ dội vì “khối gì thằng lành lặn không lấy, lại đi rước thằng mù về”. Thu bất chấp tất cả và một lòng một dạ với mối tình sét đánh của mình.
Tình yêu không biên giới
Chị Nguyễn Thị Thu đã tự nguyện đem tình yêu của mình đến với chàng trai khiếm thị Trần Văn Tú. Nay, họ đã có với nhau 2 cô con gái xinh xắn và đang xây đắp "lâu đài hạnh phúc" tại Thôn 6, xã Ngọc Sơn, Quỳnh Lưu, Nghệ An. Chị Thu, anh Tú đến với nhau sau đầy ải chông gai và nay cuộc sống của gia đình bé nhỏ này cũng chẳng hề giản đơn chút nào. Cái ngày anh chị đến với nhau cũng thật đặc biệt. Anh Tú là con út trong gia đình có 6 anh em. Nói về ngày mình không còn nhìn thấy ánh mặt trời, Tú vẫn không quên: Sáng sớm, Tú đạp xe đi khai giảng để vào lớp 10. Cùng với các bạn ngồi khai giảng ở sân trường xong thì lúc đứng dậy bỗng thấy mắt mình mờ đi không còn nhìn thấy gì nữa.
Anh Tú rất hạnh phúc bên vợ và hai con
Cũng từ ngày đầu tiên bước chân vào cổng trường cấp 3 cũng là ngày Tú phải nằm viện. Chín tháng trời ngoài bệnh viện mắt Trung ương, gia đình phải chạy vạy vay mượn tới hơn bảy chục triệu đồng. Tiền mất nhưng căn bệnh hoại thuỷ tinh thể đã cướp đi nguồn sáng của chàng trai trẻ. Tú nhiều lần đã tìm đến cái chết, nhưng số nợ gia đình và tình thương bố mẹ già khiến thần chết không mang nổi anh đi. Ra viện được một thời gian, anh mò mẫm vào Tây Nguyên ở đợ nhà chị gái để đi bán tăm. Những ngày lang thang khắp các ngõ nhỏ của thành phố Buôn Mê Thuột (Đắc Lắc), anh đã gặp chị Thu - người con gái đồng hương xứ Nghệ. Và, từ đó, họ đã viết thành câu chuyện tình vượt lên trên số phận. Số phận bước ra từ bóng tối
Anh Tú nhớ lại rành rọt từng chi tiết cái ngày gặp người vợ của mình nơi xa xứ: “Hôm đó, tôi khăn gói đi bán tăm từ sáng sớm, qua khắp ngõ phố của Buôn Mê Thuột. Bán cả ngày nhưng chỉ được hơn mười ngàn đồng. Gần chiều, trời đổ cơn mưa rào, đang loay hoay tìm đường về nhà thì bị lạc vào rừng cao su. Trời Tây Nguyên vừa mới mưa xong, con đường đất đỏ lấm lem bùn đất. Đang lúc không tìm được lối ra thì Thu, khi đó là công nhân cao su trên đường đi làm về đã đem “nguồn sáng” đến với tôi. Sau khi nghe được giọng nói đồng hương xứ Nghệ của nhau, cô ấy đã tận tình chở tôi về nhà…”.
Vợ chồng anh Tú, chị Thu cùng các con và bố mẹ chồng
Kể đến đây, nước mắt anh Tú dàn dụa trên khuôn mặt gầy gò, khắc khổ khi nghĩ đến ngày tháng không thể nào quên được chị Thu, vợ mình gửi gắm tình cảm với mình nơi đất khách. Còn chị Thu, đã gắn kết đời mình với người chồng bằng một tình cảm chân thật ngay từ cái ngày nhìn anh mò mẫm trên con đường đất đỏ lầy lội ấy. Chị bảo, đó là cái duyên vợ chồng chứ không phải "cái số" phải lấy một người như thế. “Ngày em đến với anh ấy có nghĩ đến lợi danh gì đâu. Chỉ biết rằng chúng em thương nhau, quý nhau rồi nên duyên nghĩa vợ chồng. Ai cũng bảo em: "Thân gái chính chuyên, lấy ai không lấy lại lấy người vừa mù, vừa nghèo. Em bỏ ngoài tai tất cả”- Chị Thu bế con vào lòng tâm sự. Nhưng, khi nghe được chuyện ngày chị dìu dắt anh về ra mắt bố với bố mẹ đẻ ở quê nhà thì mới biết được họ đã vượt lên số phận như thế nào. Ở quê nhà, nghe tin con gái mình lấy chồng mù, bố mẹ Thu đã cực lực ngăn cấm. Gia đình, anh em họ hàng dèm pha….Với tình yêu cao cả dành cho người mình thương, Thu vẫn một mực chấp nhận lấy anh Tú làm chồng khi ở tuổi hai mươi. Ngày cưới của họ cũng thật đặc biệt, cũng vào một ngày mưa tầm tã. Mong cuộc đời tươi sáng hơn
Nên nghĩa vợ chồng được gần một năm thì cuối năm 2003, chị Thu sinh bé gái đầu lòng đặt tên là Trần Thị Thu Hiền. Còn anh Tú sau ngày cưới đã phải đi học nghề tẩm quất, xoa bóp trị liệu rồi vào Thành phố Vinh hành nghề. Cuộc sống khó khăn nhưng anh chị vẫn yêu thương nhau.
Tiếng đàn anh Tú với lời hát của bé Thu Hiền
Đến nay, anh chị đã có với nhau 2 cô con gái xinh xắn, ngoan ngoãn, cháu Thu Hiền đã đi học lớp 1. Hỏi về ước mơ của anh Tú, trụ cột trong gia đình, anh tâm sự: “Bây giờ, căn bệnh quái ác đã lấy đi của tôi nguồn sáng. Nhưng tôi còn đôi tay và khối óc, chỉ ao ước được mở một cơ sở tẩm quất dưới trung tâm huyện. Phần vì muốn cho những mảnh đời như tôi được có thu nhập, phần mong được gần vợ, gần con cho đầm ấm gia đình”. Chia tay gia đình anh Tú khi đã xế chiều. Đằng sau phía xa bên dãy núi Hòn Đột, hình ảnh ngôi nhà bé nhỏ của gia đình chị Thu, anh Tú cùng với lời hát của bé Hiền bên tiếng đàn của cha mình vẫn cứ in mãi trong chúng tôi: “Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xinh, con là cây nền hồng. Ba ngọn nến lung linh, thắp sáng một gia đình…”. THƯỢNG NHÂN Nam | |
|